Sáng nay, trong lúc vô tình lướt mạng, tôi bắt gặp một đoạn video ngắn chỉ vài chục giây nhưng khiến mình phải dừng lại thật lâu.
Trong clip, một nam thanh niên mặc áo đen lieen tục tác động vật lý vào đầu và mặt của một nhân viên y tế ngay giữa bệnh viện – cụ thể là Khoa hồi sức tích cực, Bệnh viện Đa khoa tỉnh Nam Định.
Sự việc xảy ra hôm 4/5 và vừa được lãnh đạo bệnh viện xác nhận.

Xem video, tôi thực sự thấy nghẹn. Cảm giác đầu tiên không phải là giận dữ mà là… đau. Một nỗi đau kiểu như chứng kiến điều gì đó không nên xảy ra lại đang diễn ra ngay trong một nơi lẽ ra phải yên bình và đầy tin tưởng như bệnh viện.
Thông tin sau đó cho biết: người hành hung là con trai của một bệnh nhân nằm viện được khoảng 10 ngày, đến hôm đó tình trạng chuyển xấu nên được đưa vào khoa hồi sức cấp cứu, cần truyền máu. Vì quá lo lắng, mất bình tĩnh, người con đã lao vào đánh nhân viên y tế khi chưa hiểu rõ tình hình.
Tôi tự hỏi: có phải vì sợ mất người thân quá nên anh ấy không kiểm soát nổi bản thân? Có thể lắm.
Tôi cũng từng rơi vào trạng thái ấy – đứng ngoài phòng cấp cứu mà ruột gan như thắt lại, tim đập không đều, chỉ mong một ai đó từ bên trong bước ra nói: “Ổn rồi”. Trong những giây phút ấy, chỉ cần một ánh mắt, một câu nói không như mong muốn là cảm xúc có thể bùng lên thành hành động – đôi khi sai lầm.
Nhưng dù hiểu hay thông cảm, tôi vẫn không thể đồng tình với việc dùng bạo lực trong môi trường y tế. Nhân viên y tế không phải là cái bia để trút giận. Họ đang làm việc giữa ranh giới sự sống và cái chết. Một cú đấm vào mặt họ không chỉ gây đau về thể xác, mà còn là một cú đánh vào tinh thần và lòng nhiệt huyết với nghề.
Tôi thấy tiếc. Tiếc cho người mẹ bệnh nhân – vừa nằm viện, vừa chứng kiến con trai mình vướng vào hành vi vi phạm pháp luật. Tiếc cho nhân viên y tế – đang làm đúng nhiệm vụ mà vẫn bị tổn thương. Và tiếc cho xã hội – khi bạo lực trở thành phản xạ quen thuộc trong những khoảnh khắc con người cần nhất sự bình tĩnh và thấu hiểu.
Tôi viết những dòng này không để chỉ trích ai. Tôi chỉ muốn nói rằng: trong bệnh viện, chúng ta cần nhiều hơn sự tin tưởng. Cảm xúc con người là thật, nhưng hành động thì cần được kiểm soát. Vì chỉ cần một khoảnh khắc mất kiểm soát, hậu quả có thể theo suốt cả đời.
Nếu bạn từng có người thân nằm viện, chắc bạn hiểu cảm giác bất lực đó. Nhưng xin hãy nhớ, phía bên kia tấm rèm trắng, nhân viên y tế cũng đang gồng mình giữ sự sống – không phải chỉ cho bệnh nhân, mà cho chính niềm tin mà xã hội gửi gắm.