Xin chào cả nhà, chắc hẳn câu chuyện sáp nhập tỉnh đang là vấn đề được quan tâm nhiều hiện nay. Với tỉnh Hoà Bình, Vĩnh Phúc và Phú Thọ cũng vậy. Hãy cùng tôi tìm hiểu thông tin này và phân tích nhé.
Kết quả họp bàn việc sáp nhập của 3 tỉnh Phú Thọ, Vĩnh Phúc và Hòa Bình
Theo như báo chí đưa tin, chiều 14/4 tại TP Việt Trì (Phú Thọ), lãnh đạo ba tỉnh Phú Thọ, Vĩnh Phúc và Hòa Bình đã họp bàn triển khai kết luận của Bộ Chính trị, Ban Bí thư về việc sáp nhập đơn vị hành chính cấp tỉnh.
Bí thư Tỉnh ủy Phú Thọ Bùi Minh Châu khẳng định, việc hợp nhất ba tỉnh thành một đơn vị hành chính mới với tên gọi là tỉnh Phú Thọ là chủ trương đúng đắn, phù hợp với xu hướng phát triển đất nước hiện nay.
Để đảm bảo quá trình hợp nhất đúng tiến độ và quy định, dự thảo nghị quyết thành lập Ban Chỉ đạo thực hiện việc hợp nhất đã được đưa ra. Theo đó, Bí thư ba tỉnh sẽ là Trưởng ban Chỉ đạo, các Phó Bí thư làm Phó Trưởng ban. Một tổ giúp việc sẽ được thành lập để tham mưu, nghiên cứu, triển khai các đề án hợp nhất cụ thể.
Tại cuộc họp, các đại biểu đề nghị quan tâm chính sách hỗ trợ về chỗ ở, phương tiện đi lại cho cán bộ, công chức sau sáp nhập. Đồng thời, việc đặt tên xã mới cần dựa trên yếu tố lịch sử, văn hóa và có sự đồng thuận của người dân. Về hạ tầng hành chính, nên ưu tiên sử dụng trụ sở cấp huyện cho các xã trung tâm, tránh lãng phí.
Hoà Bình – Cái tên gắn với 1 vùng hồn núi, hồn sông…
Tôi không biết bắt đầu từ đâu, chỉ biết rằng khi nghe tin Hòa Bình – quê hương mình – có thể sẽ sáp nhập cùng các tỉnh bạn, lòng tôi bỗng chùng xuống. Không hẳn là phản đối, cũng chẳng phải hoang mang, chỉ là… tiếc. Tiếc một cái tên đã gắn bó cả đời, tiếc một miền ký ức đã nuôi lớn bao thế hệ với bao tự hào, yêu thương và cả khát vọng.
“Hòa Bình” – hai chữ nhẹ nhàng như chính nghĩa của nó, như chính con người nơi đây. Tên gọi ấy là nơi dòng Đà Giang ôm trọn núi rừng Tây Bắc, nơi tiếng cồng chiêng vọng về mỗi độ xuân sang, nơi các dân tộc Mường, Dao, Thái… cùng nhau đan dệt nên một bản giao hưởng văn hóa không nơi nào có được. Là bản Lác sương giăng buổi sớm, là Mai Châu trầm lặng giữa đại ngàn, là những mùa lúa vàng trên lưng chừng núi đá.
Tôi từng nghĩ tên tỉnh chỉ là một đơn vị hành chính, nhưng khi cái tên ấy đối diện nguy cơ biến mất, tôi mới hiểu – nó là một phần danh tính của mình. Là nơi ta khai sinh, lớn lên, đi học, đi làm. Là nơi gốc gác, tổ tiên, và cả tương lai con cháu.
Sáp nhập là điều hợp lý về mặt phát triển, là một bước đi mang tính chiến lược. Nhưng dù tên gọi hành chính có thay đổi, tôi tin rằng người Hòa Bình sẽ không bao giờ đánh mất “chất Hòa Bình” – cái cốt cách hiền hòa mà vững chãi, bao dung mà kiên cường, giản dị mà sâu sắc.
Mai này, có thể không còn cái tên riêng lẻ ấy trên bản đồ, nhưng trong lòng mỗi người con sinh ra từ mảnh đất này – Hòa Bình vẫn mãi là một phần không thể thay thế. Là niềm tự hào, là ký ức, là lời ru mẹ hát, là tiếng chiêng gọi hồn quê hương.
Tạm biệt cái tên – nếu phải tạm biệt – không phải để quên, mà là để khắc sâu.
Và dù ở đâu, gọi bằng gì, chúng ta vẫn sẽ tự hào nói với con cháu mình rằng:
“Chúng ta là người Hòa Bình.”